“Tôi đã quyết định tới Anh do gia đình tôi gánh khoản nợ lớn. Tôi sinh ra và lớn lên trong một ngôi làng nghèo, hẻo lánh ở miền núi. Sau khi bố tôi mất, tôi đã trở thành trụ cột của gia đình. Gần đây, tôi đã đính hôn. Tôi còn phải nuôi năm cô em gái, nên đã quyết định tới Anh để cố gắng kiếm tiền gửi về nhà.
Tôi đã gặp một người đàn ông khoảng 30 tuổi. Anh ta đưa một vài người, bao gồm tôi, đi ăn uống. Anh ta bảo là anh ta đưa người đi theo hình thức này nhiều lần rồi. Sống ở Anh cũng dễ dàng hơn nhiều, còn có thể kiếm được nhiều tiền nữa.
Tôi đã thuyết phục bố mẹ vợ thế chấp căn nhà vì được hứa rằng tôi sẽ có công việc ngay lập tức và chỉ trong vòng 3 tháng là có thể kiếm đủ tiền trả nợ.
Hành trình không dễ dàng như những gì họ nói. Ở Pháp, vào buổi chiều trước khi lên thuyền hơi, có một gã cò mồi kéo tôi sang một bên, bảo rằng thuyền hơi không an toàn lắm, nhưng nếu trả thêm thì tôi có thể lên thuyền lớn hơn một chút và sẽ an toàn hơn nhiều. Tôi cũng không lường trước việc này, nhưng vì nghĩ là an toàn hơn nên tôi đã trả tiền.”
Buổi tối, khi chúng tôi đến điểm đón khách thì ở đó rất náo nhiệt và tấp nập. Cuối cùng, tôi bị buộc lên một chiếc thuyền hơi. Tôi cố gắng tranh cãi là tôi đã trả tiền để lên thuyền lớn hơn, nhưng đám cò mồi cười nhạo tôi, nổ súng và lờ đi yêu cầu của tôi. Họ kêu lên là cảnh sát đang tới, nhanh chân lên, khiến chúng tôi hoảng sợ, im lặng và vội vã khởi hành ngay.
“Tôi đã nghĩ cuộc sống tại Anh sẽ rất dễ dàng, Chính Phủ sẽ hỗ trợ nhà hay ít nhất là có căn phòng để ở. Tôi sẽ không phải trả tiền thuê nhà và có thể gửi hầu hết số tiền kiếm được về quê. Tôi sẽ kiếm rất nhiều tiền, không cần phải nấu ăn và ngày nào cũng đi ăn hàng.”
Trải nghiệm cuộc sống ở Anh hoàn toàn không giống những gì tôi đã nghĩ. Tôi không được hỗ trợ để tìm chỗ ở.
“Để duy trì công việc cũng vô cùng khó khăn, vì tôi vừa chưa từng làm việc trong ngành xây dựng, không thể làm việc theo ca dài và cũng không có tay nghề nữa. Tôi thấy quá sức khi di chuyển 2 giờ mỗi ngày bằng phương tiện công cộng để đến nơi làm việc.
Tôi thấy quá vất vả. Đồng nghiệp khuyên tôi nên nghĩ đến việc chuyển sang trồng cần sa ở ngoại ô London. Họ bảo việc này dễ lắm, cảnh sát đều biết cả và sẽ không làm gì chúng tôi. Tôi vẫn sẽ được trả lương hàng tháng. Tuy nhiên, sau khi tôi bắt đầu làm việc và yêu cầu được trả công để gửi tiền về quê nhà thì ông chủ bảo là họ sẽ cung cấp đồ ăn cho chúng tôi, nhưng bao giờ bán hết hàng thì mới được trả tiền.
Tôi hoảng sợ khi biết mình có thể bị đuổi về quê nhà mà không kiếm được số tiền mình cần. Tôi cảm thấy mình như bị hoang . Khi đi bất cứ đâu, trên xe buýt, đi mua sắm, uống cà phê đặc biệt là khi tôi đang lái xe cùng mấy người bạn, nghe tiếng còi báo động mà tôi cứ nghĩ mình bị bắt.
Nếu được chọn lại, tôi sẽ không quyết định đến Anh bằng thuyền. Tôi đã lừa dối gia đình ở quê nhà. Tôi vẫn đang ngập trong nợ nần và tôi mất đi sự tôn trọng, thể diện, cũng như tiếng nói của một đàn ông trong gia đình.”
Câu chuyện của B
“Sinh sống và làm việc ở Anh Quốc chưa được như kỳ vọng của tôi.” Khám phá câu chuyện của B.
Câu chuyện của K
“Tôi sẽ không bao giờ liều mạng trên một chiếc thuyền nhỏ nữa.” Khám phá câu chuyện của K.
Câu chuyện của A
“Chúng tôi vẫn còn nợ 5.500 bảng Anh cho chuyến đi.” Khám phá câu chuyện của A.